Thần hồn nát thần tính
Hai nhân viên phục vụ của một công ty gas, một người lớn tuổi và một người còn trẻ, đang đi kiểm tra ở một vùng ngoại ô.
Họ đậu xe ở cuối đường và đi bộ tới từng căn nhà. Sau khi kiểm tra đường ống dẫn gas ở ngôi nhà cuối cùng xong, người nhân viên lớn tuổi đề nghị một cuộc chạy đua về chỗ đậu xe để chứng minh ông có thể chạy nhanh hơn chàng trai trẻ kia.
Trong khi đang chạy hết tốc lực tới chiếc xe, họ nhận thấy người đàn bà trong ngôi nhà họ mới vừa ra khỏi đang hộc tốc chạy theo sau họ vừa thở vừa la. Họ dừng lại và hỏi:
- Có chuyện gì thế thưa bà?
- Chúa ơi, tôi cũng đang tự hỏi chuyện gì sắp xảy ra. Khi tôi thấy hai anh chạy bán mạng như vậy thì tôi nghĩ rằng, tốt nhất tôi cũng nên chạy theo!
Theo vnexpress.net Chie sưu tầm
Tết này Sếp không nhận quà
Tết năm nay không ai được mang rượu thịt, kẹo bánh, phong bì đến nhà tôi bằng cửa sau. Tôi cấm tiệt! Hãy nhớ kỹ những gì tôi cấm.
Lời “đanh thép” của sếp thốt ra trong buổi họp cuối năm, khiến mọi người có mặt há hốc ngạc nhiên, bởi đây là lần đầu sếp nghiêm cấm quà cáp vào dịp tết sau gần hết 2 nhiệm kỳ làm lãnh đạo. Ngay cả tôi là người cúc cung tận tụy cho sếp, mà cũng chẳng hiểu vì sao. Mọi người bề ngoài ai cũng tỏ vẻ tiếc vì lệnh ấy, nhưng thực ra trong bụng mừng như trúng lô-tô, vì nghĩ tết năm nay được dư ra một khoản kha khá cho vợ con tiêu xài.
Vài hôm sau, sếp gọi tôi vào phòng thân mật:
- Mình đang định mua gốc mai và con rồng bằng đá cẩm thạch dài cỡ thước hai để chưng trong nhà mấy ngày xuân cho hợp phong thủy năm Nhâm Thìn này. Cậu biết chỗ nào bán không?
Được lời như cởi tấm lòng, tôi nhảy cà tưng nhanh nhảu đáp:
- Dạ! Em biết, mấy thứ vặt vãnh đó sếp bận tâm làm gì, nếu hợp phong thủy thì để bọn em lo, may ra cả cơ quan được ăn theo lộc của sếp trong năm mới…
Nhìn gương mặt sếp cười độ lượng, tôi yên tâm chạy đi loan báo “tin vui” cho các phòng ban; sau đó lên danh sách đóng góp, vì không muốn sót ai không được hưởng lộc từ sếp.
Chiều 28 Tết, chiếc xe tải hạng nhẹ đỗ xịch trước dinh thự, chở theo chậu mai khủng và con rồng đá mà sếp đã “định mua”. Nghe chị giúp việc vào báo, sếp ra trước cổng “làm mặt hình sự” quát lớn:
- Các cậu chở cái gì đến nhà tôi đây, bộ không nhớ lịnh cấm hả?
Tôi vội thay mặt anh chị em trong đoàn, đon đả:
- Thưa, bọn em nhớ rất rõ. Sếp có nói “phải nhớ kỹ những gì tôi cấm!”, vì vậy những thứ sếp cấm, bọn em đâu dám mang tới. Trên xe chỉ có cây mai mới trồng được 50 năm và con rồng bằng đá cẩm thạch thôi ạ! Những thứ này làm sao xếp chúng vào nhóm rượu thịt, kẹo bánh, hay phong bì được! Chúng em vì không dám đi “cửa sau” nên mới đến “cửa trước” này. Xin sếp vui nhận cho, để chúng em được hả dạ ạ!
Nghe tôi nói những lời chân tình hết mức, sếp mủi lòng nhận ra cả cơ quan đã chấp hành lệnh cấm một cách tuyệt đối. Thế là hỉ xả cho mở cổng để xe de vào.
Tết đến, nhà sếp thật sang và thật đẹp. Khách đến chúc xuân thảy đều khen ngợi gia chủ quả là người sành điệu, vì am tường phong thủy.
Hết rằm tháng giêng, sếp cho gọi tôi tới nhà, dặn dò:
- Cậu xem có ai cần thì để lại cho họ gốc mai và con rồng giúp mình, bà xã phàn nàn để mấy “của nợ” này trong nhà làm bả khó chịu. Cây mai thì mất công chăm sóc, con rồng thì nhìn thấy ghê ghê không ngủ được…
Tôi phải đi kêu người đến mua lại mớ “của nợ” ấy, tuy bán lỗ nhưng cũng mang về cho sếp hơn 3 trăm triệu. Vậy là năm Nhâm Thìn này cả cơ quan chẳng ai được “ăn theo” lộc của sếp, vì tất cả “lộc” đã chui vào tủ sắt của phu nhân sếp rồi!!!
( Theo TTC )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét